๑๑۩۞۩๑๑Trường THCS Đống Đa๑๑۩۞۩๑๑
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

๑๑۩۞۩๑๑Trường THCS Đống Đa๑๑۩۞۩๑๑

๑๑۩۞۩๑๑Thế giới này sẽ trở nên tốt đẹp hơn khi các bạn nắm tay nhau và cùng tiến bước๑๑۩۞۩๑๑
 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Rainbow - Kì 3: I-like-U-a-lot

Go down 
Tác giảThông điệp
lanna1996
Cao Đẳng
Cao Đẳng
lanna1996


Tổng số bài gửi : 848
Points(điểm) : 6382
Join date : 16/05/2009
Đến từ : HN1-VN-Châu Á-Trái Đất-Hệ Mặt Trời...

Rainbow - Kì 3: I-like-U-a-lot Empty
Bài gửiTiêu đề: Rainbow - Kì 3: I-like-U-a-lot   Rainbow - Kì 3: I-like-U-a-lot I_icon_minitimeTue 02 Jun 2009, 13:04

Friday, 3.13.2009.

Green đã trở lại cái vẻ “hot girl” vốn có, hình như cô bé Green hoà đồng và dễ gần và giản dị chỉ tồn tại trong những ngày ốm mà thôi. Green lại lao vào những cuộc tình chóng vánh, lại sống cuộc sống chỉ có giày dép, quần áo, đầu tóc, vẫn nổi tiếng và ngày càng có vẻ hống hách kiêu kì hơn. Green đã sống ngày càng bất cần đời. Cho đến ngày hôm nay, tức là thứ sáu ngày 13:

· Tối nay cậu đến nhà tớ xem phim nhé? – Blue hỏi Green khi tan học

· Tại sao tớ phải đến xem phim ở nhà cậu? – Green thản nhiên

· Ừ thì tớ chỉ rủ thôi. Cậu đến xem phim cùng tớ cho vui.

· Phim gì? Boys over Flowers à?

· Ừ, còn phim khác nữa mà.

· Minh Anh có đến không?

· Có Minh Anh có đến, bạn ấy mang phim đến mà.

· Ừ thế tớ đến.

Blue mỉm cười. Có Minh Anh thì mới đến à? Cô bé nghĩ thầm, chà, cô bạn này thật là…

_______________________________

Tối hôm đó, tại nhà Blue, chúng nó cùng nhau xem BOF:

· Tớ không thích phim như thế này. Như truyện cổ tích Lọ Lem ý. Minh Anh trầm ngâm

· Tớ không thích con trai xem phim Hàn Quốc. Green ưu tư.

· Ừ, tớ cũng không. Blue hưởng ứng.

· Làm gì có luật cấm tớ xem phim Hàn Quốc đâu. Minh Anh trách móc.

· Thì có ai nói gì cậu đâu. Mà tớ thấy ghét phim Hàn Quốc kiểu này lắm. Rõ ràng là nếu có một người vừa xinh đẹp, vừa đa tài, vừa hợp với mình hơn thì chả thằng nào từ chối cả - Green đăm chiêu. Nó thích Jae Kyung hơn Jandi…

· Thế cậu mới là cậu. Chẳng biết lãng mạn là gì cả. Minh Anh nhìn Green.

· Còn gì nữa, 10 thằng con trai thì đến 9 thằng thích có người yêu xinh xắn, khéo léo biết ứng xử, dịu dàng và không giỏi bằng mình. Thằng còn lại…

· Thằng còn lại làm sao? Hai người còn lại tò mò.

· Chắc là bị đồng tính mới không thích con gái như thế.

· Ừ. Nhưng trong 10 thằng con trai ao ước có người yêu như vậy, 9 thằng sẽ end up là yêu được một cô nhan sắc trung bình, không tài hoa đặc biệt, khéo lại còn đanh đá hay ghen. Thằng còn lại… Minh Anh đăm chiêu.

· Thằng còn lại làm sao? Hai người kia lại tò mò.

· Thằng còn lại sẽ cô đơn cả đời vì cứ mang cái tiêu chuẩn đấy đi mà kiếm người yêu.

· Bởi vì yêu vốn làm gì có tiêu chuẩn. Người ta đến với nhau một cách tự nhiên thôi. Chẳng có ai là hoàn hảo. Đi tìm người hoàn hảo mà yêu có mà điên. Nhưng nên yêu một người không hoàn hảo một cách hoàn hảo… Blue nói đầy ngẫm ngợi.

· Thôi hết phim rồi, chuyển phim khác đi. Sẽ xem phim gì tiếp đây? Green chuyển đề tài

· Slumdog Millionaire. Triệu phú khu ổ chuột. Phim này được giải Oscar đấy. Tớ mới có đĩa hôm qua.

· Ừ…

Chúng nó cùng nhau xem một phim có tính giải trí cao và một phim có tính nghệ thuật cao. Chẳng hiểu sao mà khi xem Slumdog Millionaire đứa nào cũng… khóc.
Về Đầu Trang Go down
lanna1996
Cao Đẳng
Cao Đẳng
lanna1996


Tổng số bài gửi : 848
Points(điểm) : 6382
Join date : 16/05/2009
Đến từ : HN1-VN-Châu Á-Trái Đất-Hệ Mặt Trời...

Rainbow - Kì 3: I-like-U-a-lot Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Rainbow - Kì 3: I-like-U-a-lot   Rainbow - Kì 3: I-like-U-a-lot I_icon_minitimeTue 02 Jun 2009, 13:05

· Con người ai cũng có quyền có được hạnh phúc của mình. Minh Anh kết luận.

· Nghe như tuyên ngôn độc lập ấy. Green cười. Phim hay thì hay thật. Nhưng chỉ là phim thôi, tớ chẳng tin có thứ tình cảm tuyệt vời như của Jamal dành cho Latika.

· Cậu mới 18 tuổi chứ có phải 81 tuổi đâu mà bi quan thế. Andersen nói là Dù ai có nói gì với bạn, bạn vẫn phải tin cuộc sống này là đẹp. Blue nói

· Thế nên ông ấy mới viết truyện cổ tích. Green đốp chát lại.

· Ừm, người viết kịch bản giỏi quá. Mà Ấn Độ khổ nhỉ. Minh Anh ưu tư…

· Hơi đâu mà thương người. Green nóng nảy. Việt Nam đầy người cũng khổ…

· Ừ, hồi hè tớ có đến mấy làng nghèo ở Hoà Bình… Blue u ám nói

· Ý tớ là tớ khổ - Một người từ khu ổ chuột còn có thể sống hết mình vì tình yêu như thế, còn Green từ bao lâu nay rồi, không còn niềm tin vào tình yêu nữa…

· Cậu hả? Blue và Minh Anh nhìn nhau đầy ẩn ý. - Bọn tớ quyết định chủ nhật sau cậu phải đi với bọn tớ.

· Đi đâu?

· Đi rồi biết.

_______________________________________

Những buổi tối xem phim với nhau chẳng thể duy trì được. Vì đó là những học sinh cuối cấp. Những học hành, những thi cử, những áp lực cứ đè nặng lên vai mỗi người. Chẳng ai nói ra, nhưng ai cũng hiểu mình là niềm tin và hi vọng của cả gia đình...

· Con không muốn thi Y, không muốn làm bác sĩ, con đã nói với bố mẹ rồi mà. Orange nói với bố mẹ.

· Nhưng đó là truyền thống gia đình.

· Nhưng con lớn rồi, con muốn được quyết định tương lai.

· Tương lai của con không thể là bóng rổ được.

· Tại sao không chứ?

· Làm cầu thủ đâu có sung sướng gì, hơi tí là chấn thương. Và lại con chỉ cao chứ đâu phải là có tài năng thiên bẩm hay xuất chúng gì?

· Con chỉ là con của bố mẹ thôi chứ đâu phải có tài năng gì với nghề bác sĩ?

· Nói như con ý…

· Nếu con chẳng làm được cầu thủ thì con muốn làm thầy dạy thể dục. Thế cũng không được nữa sao?

· Nhưng dạy cái gì thì dạy, dạy thể dục…

· Dạy thể dục thì sao? Học sinh Việt Nam cần được học để phát triển thể chất, chứ không phải cứ chúi đầu cắm cổ vào học một mớ lý thuyết chả liên quan gì đến sau này.

· Một mình con không thay đổi được cả một chế độ.

· Vì ai cũng nghĩ như thế nên mọi thứ mới như thế này.

· Không tranh luận với con nữa. Tóm lại con sẽ thi Y.

· Thế thì con chắc chắn trượt đại học. Orange khẳng định.

· Con còn nhỏ, nên nghe lời người lớn kẻo sau này ân hận.

· Con sẽ thi Kinh tế và đại học thể dục thể thao…

· Con cứ suy nghĩ kĩ đi. Mẹ không muốn con sau này ân hận…

Đó chỉ là một trong số rất nhiều những cuộc trò chuyện gần đây trong gia đình nhà Orange. Những lúc như thế này nó cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Làm thế nào để bố mẹ hiểu rằng theo đuổi đam mê của nó là không xấu? Làm thế nào để bố mẹ tin là nó sẽ sống tốt? Bố mẹ cũng chỉ mong cho Orange có cuộc sống sau này thuận lợi mà thôi. Nhưng…

­­­­­­­­­_____________________________________
Về Đầu Trang Go down
lanna1996
Cao Đẳng
Cao Đẳng
lanna1996


Tổng số bài gửi : 848
Points(điểm) : 6382
Join date : 16/05/2009
Đến từ : HN1-VN-Châu Á-Trái Đất-Hệ Mặt Trời...

Rainbow - Kì 3: I-like-U-a-lot Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Rainbow - Kì 3: I-like-U-a-lot   Rainbow - Kì 3: I-like-U-a-lot I_icon_minitimeTue 02 Jun 2009, 13:07

_____________________________________

Sáng hôm sau, Orange đến trường trong trạng thái rất ủ dột. Trên đường vào chỗ ngồi, nó va phải Green:

· Đi đứng phải cẩn thận chứ - Orange cáu kỉnh.

· Cậu nên xem lại xem ai nên cẩn thận – Green cũng chẳng vừa.

· Đừng gây sự với tớ.

· Tớ thích gây sự với cậu đấy. Thì sao?

· Đi ra chỗ khác đi. Orange đẩy Green qua một bên trước mặt mọi người và nằm gục xuống bàn nó.

Mọi người xôn xao. Xem ra Orange có vẻ chán làm người bình thường rồi nên mới thích gây sự với một công chúa đành hanh như Green. Hay đây là chiêu mà cậu nghĩ ra để gây ấn tượng với hot girl? Một vài người đã đặt câu hỏi như thế. Nếu đúng đó là một chiêu thức thì Orange đã thành công. Green đã không nổi cáu. Cô bé chỉ im lặng, và mỉm cười. Trưa hôm ấy,

· Cậu làm sao thế? Blue hỏi Orange.

Thế là thằng bé kể cho con bé nghe câu chuyện của nó. Có thể nói ra những điều mình nghĩ với một người sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ thật là dễ chịu.

· Bố mẹ tớ không ép tớ phải thi gì. Blue nói

· Cậu thật may mắn.

· Ừ. Tớ cũng thấy thế.

Ở bên cạnh Blue, Orange luôn cảm thấy thanh thản, bình yên và dễ chịu, đúng như cảm giác khi nhìn vào mặt biển và bầu trời xanh thẳm. Suốt từ đầu năm đến giờ ngồi cạnh cô bạn này, Orange cảm thấy mọi sự dường như dễ dàng hơn với nó. Nó dần thấy quý, rồi thích Blue, một người bình thường rất đặc biệt, lâu rồi nó mới có cảm giác như thế này với một người bạn khác giới, chính xác là kể từ hồi lớp 9.

Nắng chiếu xuống tóc Blue bóng loá lên. Trông cô bé lúc này thật dễ thương và xinh xắn biết bao. Ai đó đã đặt ra chuẩn mực của hai chữ “xinh đẹp” thì xin hãy nhớ rằng, trong con mắt của mỗi người, người mình yêu quí bao giờ cũng xinh đẹp và hoàn hảo hơn tất thảy.

______________________________________

Monday, 3.16.2009

Hôm nay là sinh nhật Blue. Nhưng tất nhiên, chẳng ai biết. Cô bé không tổ chức sinh nhật, cũng chẳng coi trọng chuyện quà cáp. Hôm ấy trong giờ văn, cô giáo nói:

· Có một bài từ học kì I nhưng cô không dạy để dành đến kì này, đấy là bài luật thơ. Cô biết các em học hành đang trong giai đoạn căng thẳng. Hôm nay cô sẽ dạy bài luật thơ. Rồi thời gian còn lại cô muốn các em giải trí bằng cách làm thơ chủ đề tự chọn nhé.

Thế mà là giải trí sao? Cả lớp kêu ca.

· Cô không bắt các em làm thơ đường luật. Như Nguyễn Đình Thi nói thì thơ là tiếng nói của tâm hồn, và bản thân nó đã sẵn chứa vần điệu… Hãy coi như mình làm tặng bạn với tất cả tình cảm. Đây là giải trí mà – Cô giáo mỉm cười. Gần 20 năm đứng trên bục giảng cô đã dạy tiết học này chẳng dưới 20 lần. Và lần nào cũng để lại cho cô và cả tập thể học sinh những ấn tượng khó phai…

Thế là cả lớp đành làm theo lời cô giáo. Ừm thì không làm được thơ tử tế cũng có thể làm thơ con cóc mà, không thể làm được cái gì thâm thuý ý nghĩa thì cũng có thể làm để cả lớp cùng cười. Lũ học trò quỉ sứ nghĩ thế, và làm thế thật. Vậy là chỉ trong vòng 15 20’ những tác phẩm nghệ thuật xuất chúng đã ra đời. Cả lớp được những tràng cười vỡ bụng. Cho đến lúc cô giáo gọi Orange đứng lên đọc bài thơ của mình, thằng bé dõng dạc:

· Thưa cô bài thơ này em làm tặng bạn ngồi cạnh em ạ.

Cả lớp rộn lên. Hay rồi đây. Green bỗng nhiên xịu xuống. Cô bé không cười nữa. Còn Blue rất ngạc nhiên. Thằng bé đọc tiếp

Im lặng

Lại lạnh lùng

In như là cục đá

Khi lại ghê lắm nhá

E là ế chồng thôi

Ui trời ơi bạn tôi

Ai gặp rồi sẽ thấy

Luôn vụng về biết mấy…

Oa nhưng mà được cái

Tốt bụng với bạn bè…

Thưa cô hết rồi ạ. Orange kết thúc lập bập.

Cô giáo nhí nhảnh cười cùng cả lớp đang nghiêng ngả và xuất khẩu thành… vè (cái này không thể gọi là thơ được):

Lớp vỗ tay rần rần.

Ôi thơ sao hay quá.

Cả lớp cười khoái trá.

Cảm ơn bạn rất nhiều.

Các em thấy không, nhờ có giờ học này các em đã được cười nhiều hơn. Cô biết bây giờ các em đang học tập vất vả, cần được giải toả căng thẳng. Hi vọng đây sẽ là một giờ học đáng nhớ cho các em sau này.

Cả lớp vỗ tay. Không ngờ làm thơ lại hay đến vậy. Cô giáo đúng thực là rất tâm lí. Còn Orange quay sang bảo với Blue:

· Này tặng cậu. Thằng bé đưa cái mẩu giấy nó làm thơ cho con bé.

Blue vẫn không khỏi ngạc nhiên, bất ngờ và buồn cười vì Orange, cậu bạn thật dễ thương của nó, cô bé mỉm cười:

· Cảm ơn. Nhưng mà tớ ghê lúc nào, vụng về lúc nào??? Vừa nói nó vừa lỡ tay làm rơi tờ giấy xuống đất.

· Đấy thế còn hỏi lúc nào. Orange cười gian xảo. Mà cậu phải giữ đấy nhé. Đừng có vứt đi.

Vứt thế nào được, Blue thầm nghĩ. Đây là món quà sinh nhật đầu tiên của tuổi 18 của nó. Có lẽ Orange không biết, nhưng quả thực đây là một trong những món quà thú vị nhất nó từng được nhận. Con bé nhìn vào những dòng chữ không lấy gì làm đẹp cho lắm, đọc những lời thơ gượng gạo nhưng đáng yêu, nó mỉm cười…

_______________________________________
Về Đầu Trang Go down
lanna1996
Cao Đẳng
Cao Đẳng
lanna1996


Tổng số bài gửi : 848
Points(điểm) : 6382
Join date : 16/05/2009
Đến từ : HN1-VN-Châu Á-Trái Đất-Hệ Mặt Trời...

Rainbow - Kì 3: I-like-U-a-lot Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Rainbow - Kì 3: I-like-U-a-lot   Rainbow - Kì 3: I-like-U-a-lot I_icon_minitimeTue 02 Jun 2009, 13:07

_______________________________________

Green đi học về một mình. Nó tự dưng cảm thấy trống trải quá. Tất cả chỉ vì tự dưng cuộc sống của nó lại đi dính với cuộc sống của Blue. Nếu như bạn ấy, Orange, đừng cứu nó, thì giờ có lẽ nó không phải trải qua những giây phút vừa nuối tiếc, vừa cô đơn như thế này. Đúng lúc ấy có người gọi nó lại:

· Này cậu hôm nay không có anh nào đèo về à? Minh Anh xuất hiện trước mặt nó, bất ngờ như lần đầu tiên vậy.

· Không. Chán rồi. Green nhếch mép cười.

· Thế đi với tớ nhé, cậu có bận học không?

· Tớ có thể bận, nhưng chả bao giờ bận học. Có học bao giờ đâu. Nó mỉm cười chua chát.

· Ừ thế đến chỗ này với tớ. Đi nào. Minh Anh kéo tay Green đi.

· Đi bằng gì chứ? Xe máy của cậu đâu? Green thắc mắc.

· Xe bus, hỏi lạ. Như thế mới tốt cho môi trường và cũng an toàn hơn.

· Nhưng – Green kéo tay nó lại. - Tớ chưa đi xe bus bao giờ cả...

· Thì bây giờ đi, cái gì chẳng phải có lần đầu tiên.

· Ừ được rồi.

Leo lên xe bus cùng Minh Anh, Green thấy cảm giác mới này thật kì lạ. Kể ra xe bus cũng không tệ như nó tưởng. Vả lại, đi cùng Minh Anh nó cảm thấy an toàn. Tự dưng nghĩ đến đó, con bé lại thấy nhớ cảm giác bình yên khi ở trong vòng tay của Orange lần trước. Có lẽ Orange sẽ không bao giờ biết lý do tại sao nó nói lời chia tay, và bạn ấy, có lẽ cũng chẳng bao giờ nghĩ rằng bạn ấy là người đầu tiên và duy nhất nó thích cho đến lúc này.

Chúng nó đến một vùng ngoại ô. Không khí mát lành và hương thơm của đồng nội thật dễ chịu…

· Bọn mình đang đi đâu thế này?

· Làm từ thiện. Minh Anh vui vẻ nói

· Ở đâu?

· Ở một ngôi chùa. Ở đó họ đã nhận nuôi những em bé mồ côi. Tớ đến đó để dạy các em học.

· Tuần nào cậu cũng đến sao?

· Ừ, một tuần 3 lần. Minh Anh mỉm cười…

· Tớ biết dạy gì đây? Tớ có biết cái gì đâu mà dạy. Green tỏ ra bối rối.

· Cứ làm những gì cậu giỏi nhất. Còn không thì quan sát cũng được mà

· Tưởng đi đâu, hoá ra chán chết thế này.

· Chán thì về một mình đi công chúa ạ.

· Nhưng tớ không biết đi xe bus thế nào đâu.

· Thế thì đi nhanh lên, không là ở đây một mình giữa đồng không mông quạnh đấy.

Vậy là Green đành miễn cưỡng theo chân bạn vào. Ngôi chùa không lớn, cũng không hoành tráng như những ngôi chùa ở thành phố. Nhưng ở đây có cảm giác thanh bình đến lạ

Green ngồi ngắm Minh Anh say sưa dạy Tiếng Anh cho những đứa trẻ ở ngôi chùa này. Những đứa trẻ ở đây nhìn đều rất tội nghiệp. Ánh mắt nem nép trên những khuôn mặt ngây thơ, nhưng quan trọng hơn là chúng nó đều háo hức học hành đến lạ. Tiếng Anh thì có gì mà hay mà chúng nó chăm chú học đến thế.

· Cậu đang thắc mắc tớ dạy chán thế mà sao học sinh thích học thế hả?

· Ừ, cậu thông minh đấy.

· Cũng đơn giản thôi, các em ấy không có bố mẹ để chu cấp hàng tháng như cậu hay tớ, sống ở đây là nhờ tình thương của mọi người. Học là một niềm hạnh phúc.

· Không phải giảng đạo, tớ không quan tâm đâu…

· Chị ơi, chị vẽ cho em con rùa với… Một em bé với đôi mắt sáng chạy đến lay lay tay Green.

· Vẽ rùa á? Chị đã vẽ con rùa bao giờ đâu?

· Chị lớn thế mà cũng không biết vẽ rùa à. Chán nhỉ. Thế mà anh Minh Anh bảo người lớn sẽ biết vẽ rùa.

· Anh Minh Anh có biết không?

· Không.

· Thế em thấy chị lớn hơn anh Minh Anh à?

· Chị thấp hơn, nhưng trông không trẻ bằng.

Đúng là… trẻ con. Green nghe thấy thế nhăn mặt. Còn Minh Anh thì nhăn răng ra cười. Nó chép miệng:

· Chị già vẽ cho em đi kìa.

· Không phải thách. Green mỉm cười. Đưa giấy đây chị vẽ cho.

Green cầm lấy cái bút chì chỉ còn một mẩu tầm 4cm của thằng bé con, vẽ phác vài nét. Thực ra vẽ con rùa thì có gì khó. Dễ ợt. Lâu rồi Green không cầm bút vẽ. Nó lâu nay không có hứng thú hay đam mê với bất cứ cái gì…

· Ôi chị vẽ đẹp quá. Thằng bé reo lên, rồi cả lũ trẻ con xúm xít xung quanh.

· Chị ơi chị vẽ cho em quả táo

· Chị ơi chị vẽ cái máy bay đi

· Chị ơi…

Tự dưng Green trở thành họa sĩ bất đắc dĩ. Đến một lúc, khi các yêu cầu vẽ dành cho nó đã trở nên nhiều quá thể, nó nói:

· Được rồi từ từ các em lui ra, chị sẽ dạy các em cách vẽ rồi các em tự vẽ nhé.

· Thật ạ??? Bọn trẻ con reo lên.

Trong một lúc, Green hơi thẫn thờ. Một cách bất ngờ nó cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa, nó có thể đem đến niềm vui cho người khác. Và làm những người xung quanh vui vẻ hạnh phúc cũng đem lại cho lòng nó cảm giác ấm áp lạ…

Khi dạy những em nhỏ ở đây học vẽ, Green tự thấy mình là một đứa tệ hại hết chỗ nói. Bởi so với những đứa trẻ ngây thơ, nó chẳng bằng 1/1000. Nó tự thấy mình đã hoang phí bao nhiêu năm tươi đẹp, và đã tự thả mình vào những cuộc vui vô nghĩa…
Về Đầu Trang Go down
lanna1996
Cao Đẳng
Cao Đẳng
lanna1996


Tổng số bài gửi : 848
Points(điểm) : 6382
Join date : 16/05/2009
Đến từ : HN1-VN-Châu Á-Trái Đất-Hệ Mặt Trời...

Rainbow - Kì 3: I-like-U-a-lot Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Rainbow - Kì 3: I-like-U-a-lot   Rainbow - Kì 3: I-like-U-a-lot I_icon_minitimeTue 02 Jun 2009, 13:08

_________________________________________

Tối hôm đó, Blue ngồi trong phòng một mình. Nó đã nhận được quà từ Orange, từ Minh Anh, từ bố mẹ, và các em nhỏ nơi nó làm tình nguyện tặng nó một bức tranh. Nó cảm thấy như thế thật là mãn nguyện. Nhưng nó vẫn có đôi chút lăn tăn…

Năm nào vào sinh nhật Hùng nó cũng nhắn một tin chúc mừng Sinh nhật. Nhưng bạn ấy không bao giờ nhắn lại. Nó không muốn níu kéo, mà cũng chẳng có ý nghĩa gì khi níu kéo thứ không còn thuộc về mình, nhưng nó muốn duy trì tình bạn. Có điều bạn ấy không muốn duy trì tình bạn thì phải. Và có lẽ, bạn ấy cũng quên luôn sinh nhật nó rồi. Nó mỉm cười nghĩ. Tự dưng những kỉ niệm ùa về trong nó. Nó nuối tiếc ư, hay xót xa, nó không biết nữa.

Blue đang miên man trong dòng suy nghĩ thì nó nhận được tin nhắn, từ Orange:

“Happy Bday to co giao tieng Anh”

“Cau biet hom nay la sinh nhat to a?” Blue ngạc nhiên nhắn lại.

“Coi thuong to the nhi? Khong thi to lam tho tang cau lam gi”

“Ui cam on nhe >Very Happy<” Blue mỉm cười. Orange thật là dễ thương.

“U’re welcome. A cau con giu cai to giay day ko?”

“Co chu, sao?” Blue hỏi lại

“Cau lay ra, roi ghep cac chu dau dong thanh cau nhe. To di ngu day. Dung nhan tin lai lam phien giac ngu cua to. Chuc ngu ngon Very Happy

Tò mò, con bé lấy mẩu giấy xanh xanh thằng bé đưa cho con bé lúc sáng:

Im lặng

Lại lạnh lùng

In như là cục đá

Khi lại ghê lắm nhá

Elà ế chồng thôi

Ui trời ơi bạn tôi

Ai gặp rồi sẽ thấy

Luôn vụng về biết mấy…

Oa nhưng mà được cái

Tốt bụng với bạn bè…
Đúng lúc ấy có tiếng chuông điện thoại reo. Ở một mình đã lâu, Blue quên mất nhà mình có điện thoại bàn, thì bình thường có ai gọi về số nhà đâu. Bố mẹ thì ngày nào cũng chat voice, làm gì có ai khác nữa ngoài cô giúp việc biết số này nhỉ? 11h đêm rồi.Blue giật mình.

· A lô?

…. đầu dây bên kia im lặng

· Xin lỗi ai đấy ạ?

· Tớ…. Hùng đây…

…. đầu dây bên này im lặng

· Chúc mừng sinh nhật cậu.

· Cậu nhớ à?

· Tớ chưa bao giờ quên…

… đầu dây bên này lại im lặng

· Tớ sắp về Việt Nam. Trường tớ có đợt tuyển học sinh ở Việt Nam. Tớ xin làm assistant nên tuần sau tớ sẽ về. Tớ chỉ được về 1 tuần thôi.

· Ừ thế à?

· Tớ muốn gặp cậu.

· Để làm gì?

· Thứ tư tuần sau nhé, buổi chiều…

· Tớ bận rồi – Blue nói, nó có buổi phụ đạo môn Tiếng Anh cho…

· Thế hôm khác được không?

· Tớ … Điện thoại của con bé rung lên, nó có tin nhắn từ một người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy “I-LIKE-U-A-LOT”…
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Rainbow - Kì 3: I-like-U-a-lot Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Rainbow - Kì 3: I-like-U-a-lot   Rainbow - Kì 3: I-like-U-a-lot I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Rainbow - Kì 3: I-like-U-a-lot
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Rainbow - Kì 4: Friends
» Rainbow - Kì cuối: Du học Việt Nam
» Rainbow - Kì 2: Người khóc trong mưa
» Rainbow - Kì 1: Bình thường và khác thường

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
๑๑۩۞۩๑๑Trường THCS Đống Đa๑๑۩۞۩๑๑ :: º°¨(¯`•.¸(¯`•.¸ Giải trí - Thư giãn¸.•´¯)¸.•´¯)¨°º :: Kho Truyện-
Chuyển đến